Thứ Sáu, 17 tháng 4, 2015

Lễ cuối năm

Lễ Cuối Năm

 

Lạy Chúa con tuy là ngoại đạo
Nhưng tin có Chúa ngự trên trời
 (Thơ Kiên Giang)

Đêm giăng sương lạnh giáo đường
Mùa đông con nước bỏ nguồn ra khơi
Gác chuông thánh thót đón mời
Đêm xôn xao bước chân người về đây
Gió rong mười ngón tay gầy
Thắp tin yêu áo trắng bay ngút ngàn
Lâu rồi nắng ấm không sang
Đêm nay nến chảy mộng vàng nở hoa
Gác chuông đậm ý an hòa
Mừng Sinh nhật Chúa người bao la người
Về đây hong ấm nụ cười
Về đây nẻo gió buông lời mừng vui
Bỏ đi cơm áo cuộc đời
Để đêm nay đến với người bao dung
Lạy xin đấng ở muôn trùng
Thứ tha kẻ ở dương trần điêu ngoa
Đêm nay lòng những xót xa
Ngẩng lên vời vợi bao la tủi hờn
Cuộc đời tay trắng trống trơn
Bôn ba cũng chỉ miếng cơm áo này
Đêm nay tỉnh giấc cuồng say
Ngoan lời kinh thánh nghe cay biểu về
Ngược xuôi đà lụy ngựa xe
Mắt tin yêu đậm câu thề gió mây
Xin cho lời nguyện hôm nay
Thành sương khói phủ tháng ngày tả tơi
- Sáng danh Chúa cả trên trời
Bình an dưới thế cho người thiện tâm
Chừ trong phiên lễ cuối năm
Bên chân dung Chúa bao hàm mến thương
Anh nghe bóng mát vô thường
Về đây mở hội thiên đường đó em
Lễ cuối năm thật ngoan hiền
Anh tuy ngoại đạo cũng xao xuyến lòng

Trần Miên Trường
 (Trích từ bán nguyệt san Tuổi Hoa số 98, ra ngày 15-12-1968)

Trên Thiên đường ký ức

1 phút "mặc niệm" cho những người phải sống trong những hoàn cảnh bị bắt buộc phải "Làm người lớn mà hồn chưa thấy lớn" ...(trích thơ của Trần Miên Trường)



Anh đứng lại trên thiên đường ký ức 
Để nghe hồn nuối tiếc tuổi thơ bay
Để nghe thương và nhớ nắng son gầy
Màu nắng lụa ngày xưa anh rất mến

Lòng thời gian đã bao lần xao xuyến
Đã bao lần chua xót đến đau thương
Từ khi anh Tuổi trẻ bỏ lên đường
Làm người lớn mà hồn chưa thấy lớn.

Tóc vẫn xanh như mây trời buổi sớm
Môi vẫn hồng như màu nắng vừa lên
Những nụ mơ trong đáy mắt ngoan hiền
Chưa kết trái đã rung tàn theo gió.

Cửa cuộc đời từ khi tay lỡ gõ
Là đắng cay mất mát bủa quanh hồn
Là chim không về khi bóng xế hoàng hôn
Hoa không nở khi trời ươm nắng lụa

Bạn bè anh những người đồng trang lứa
Vẫn yên vui trong bóng mát học đường
Thắp ước mơ biển mộng thắm bay hương
Trên trang vở còn thơm mùi giấy mới

Chỉ riêng mình anh đầu tăm mặt tối
Phải bon chen từng miếng áo miếng cơm
Phải điêu ngoa miệng lưỡi để nuôi thân
Và phải khóc phải cười trong giả dối

Từ cơm áo dạy điêu ngoa miệng lưỡi
Là thơ ngây không hót nữa trong hồn
Là tóc trên đầu ngả trắng màu sương
Như mặc niệm tuổi thơ mình đã mất

… Anh đứng lại trên thiên đường ký ức.


                                  TRẦN MIÊN TRƯỜNG


(Trích từ bán nguyệt san Tuổi Hoa số 131, ra ngày 15-6-1970